Giữa phiên họp về tình hình kinh tế - xã hội và ngân sách, giữa la liệt những báo cáo, giữa trập trùng các con số ngàn tỉ, chục ngàn tỉ, trăm ngàn tỉ, Phó Chủ tịch QH Nguyễn Thị Kim Ngân đặt ra một câu hỏi, một chủ đề: "Năm 2015, Chính phủ tiếp tục không nói về việc tăng lương do không bố trí được nguồn. Trong khi năm 2014 việc tăng lương cũng đã bị hoãn lại. Chúng ta có đưa vấn đề này vào không? Và nếu có thì lấy nguồn ở đâu ra?”.
Tăng lương hay không sau đó đã không trở thành một chủ đề thảo luận, cho dù Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng lấy ngay ví dụ bản thân đã thẳng thắn “không giải quyết lương cao cho Chủ tịch Quốc hội thì phải giải quyết lương thấp cho cái người thu nhập có hai, ba triệu đồng/tháng”.
Năm 2014, ngân sách vượt thu 52.000 tỉ và có khả năng vượt thu 80.000 tỉ vào cuối năm. Ngân sách không thiếu, nhưng “Công tử Bạc Liêu xuất hiện khắp nơi”. 72% ngân sách dùng để chi thường xuyên, thứ chi mà Chủ tịch QH hình ảnh hóa trong phát biểu nổi tiếng “ăn”: “Nếu ăn hết thì lấy đâu ra mà dự trữ”. Bội chi ngân sách nhà nước là 5% GDP nếu cộng với 85.000 tỉ trái phiếu chính phủ thì mức bội chi đã lên đến hơn 7%.
Rồi nhãn tiền, chườm ra trước sự khó khăn của dân chúng, là những “Công tử Bạc liêu trong điện ảnh” với những bộ phim tiền chùa hăm mấy tỷ không bán nổi dù chỉ một vé. Rồi Làng văn hóa các dân tộc 3.200 tỷ, xây xong rồi bỏ hoang. Rồi thì cả trăm tỷ đồng cho một chiếc huy chương vàng thể thao. Rồi thì bắn pháo hoa.
Làng văn hóa các dân tộc hay bắn pháo hoa - trong phạm trù tinh thần “no con mắt” cũng cần thiết, nhưng miếng cơm manh áo - thứ đói vật lý trong dạ dày còn cần thiết hơn!
Nguyên do của việc thiếu tiền chẳng cần cao siêu cũng có thể nhìn thấy, nói như Chủ tịch QH, “phát hành trái phiếu lu bù để chi, vay lu bù để chi. Ăn hết thì lấy gì mà dự trữ. Ăn hết rồi mà lại không có lương thì tôi chẳng hiểu thế nào”.
Nhớ hồi cuối năm ngoái, khi Bộ trưởng Bộ Tài chính thật thà “Không thể tăng lương trừ phi...in thêm tiền”, Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam Đặng Ngọc Tùng bảo rằng: “Với người lao động thì lương tăng được đồng nào hay đồng đó. Với nhiều người, vài ba trăm nghìn đồng không cao nhưng với những người sống hoàn toàn bằng lương, tăng lương đối với họ là vấn đề rất quan trọng”.
Xin đừng đổ tại những khó khăn ngân sách để ngoảnh mặt quay lưng với việc tăng lương, thực chất chỉ là bù đắp lạm phát, bù đắp trượt giá, thực chất chỉ là để người lao động có thể đảm bảo một cuộc sống tối thiểu, thực chất chỉ là trả lại một phần mà người lao động, chưa bao giờ, không bao giờ dám kêu khó, vẫn cần mẫn đóng thuế mỗi ngày.
nguồn: ĐÀO TUẤN - Báo Lao Động
Xem thêm bài:
2015 vẫn không có tiền tăng lương
Ngân sách 2015 sẽ còn khó khăn, chi trả nợ tăng cao, chưa bố trí được nguồn để điều chỉnh tiền lương cơ sở.
2014 đã hoãn tăng lương, 2015 cũng không thể bố trí nguồn, dư luận hơi băn khoăn, nhưng nếu tăng lương thì tiền ở đâu? Phó chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân đặt vấn đề khi điều hành phiên thảo luận về tình hình kinh tế, xã hội và ngân sách của Ủy ban Thường vụ Quốc hội sáng 9/10.
Theo báo cáo của Chính phủ, ngân sách 2015 sẽ còn khó khăn, chi trả nợ tăng cao, chưa bố trí được nguồn để điều chỉnh tiền lương cơ sở.
Ngân sách năm 2015 sẽ ưu tiên chi cho quốc phòng an ninh để giữ vững chủ quyền và tăng chi trả nợ, Bộ trưởng Đinh Tiến Dũng cho biết.
Một số ý kiến tại Ủy ban Tài chính - Ngân sách cho rằng cần tăng lương tối thiểu theo lộ trình để đảm bảo đời sống cho một bộ phận cán bộ, công chức thu nhập thấp trong bộ máy hành chính.
Tuy nhiên nhiều ý kiến cho rằng trong bối cảnh ngân sách nhà nước khó khăn, bộ máy hành chính còn cồng kềnh, năng suất lao động thấp, tăng lương cơ bản sẽ kéo theo áp lực tăng chi ngân sách lớn nên cần cân nhắc để phù hợp với khả năng cân đối ngân sách, Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính - Ngân sách Phùng Quốc Hiển nhấn mạnh.
Không bàn sâu về tăng lương, song Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng lưu ý không nên nói "cứng" là không tăng lương mà cần phải tính toán thêm.
Theo Chủ tịch, cơ cấu chi ngân sách hiện nay rất xấu khi đến 72% chi thường xuyên, chỉ còn gần 30% là vừa trả nợ vừa đầu tư phát triển.
Phải trở lại cơ cấu chi ngân sách 50% chi thường xuyên, 30% chi đầu tư và 20% chi trả nợ, tiết kiệm chi thường xuyên hơn nữa, Chủ tịch Quốc hội yêu cầu.
Theo Nguyễn Lê - VnEconomy
Xem thêm bài:
Người ta sống không phải bằng lương
Lương 60 – 70 triệu đồng/tháng không có gì là cao đối với một chuyên gia, bởi vì đơn giản họ là một chuyên gia. Những người có trình độ chuyên môn và năng lực cao làm việc cho các công ty nước ngoài đều nhận mức lương như vậy hoặc hơn.
Các chủ tịch tập đoàn kinh tế Việt Nam lương tương đương trên dưới 3.000 USD/tháng xem ra còn quá bèo, chưa tương xứng với vị trí, trách nhiệm và công việc của họ. Ai đó cứ lấy lương của công nhân, công chức bình thường để so sánh với lương của các vị này rồi cho rằng cao là không công bằng.
Lương của Chủ tịch Tập đoàn Dầu khí mà chỉ trên 65 triệu đồng, Chủ tịch HĐTV Tập đoàn Điện lực chỉ hơn 61 triệu đồng… là quá thấp. Cho nên, lãnh đạo các tập đoàn đều kêu than khó sống là đúng. Với địa vị xã hội như họ, làm sao có thể chi tiêu cho bản thân và gia đình chỉ với 60 – 70 triệu đồng trong một tháng. Thật là một chính sách lương rất không công bằng.
Theo chuyên gia kinh tế Lê Đăng Doanh, đúng ra, lương của họ phải đạt khoảng 200 – 300 triệu đồng/tháng.
Lương thấp, khó sống, không công bằng, nhưng có một điều rất lạ, là người ta tranh nhau để nhận cái chức vụ lương thấp và bị đối xử đầy bất công đó. Để lên được chức giám đốc thôi chứ chưa nói đến các chức vụ tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn các DNNN hoàn toàn không đơn giản, có người phải tranh giành, đấu đá, thậm chí chạy chọt. Vậy thì vì cái gì? Không vì tiền thì vì cống hiến, vì hy sinh cho đất nước ư?
Chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi tin, kể cả khi hạ lương “cứng” của họ xuống 10 – 20 triệu đồng/tháng thì cũng sẽ không có ông giám đốc tập đoàn nào xin từ chức đi làm việc khác để có mức lương xứng đáng hơn. Bởi không phải ngẫu nhiên, cách tính lương của ta bị coi là chả giống ai và người Việt Nam bị thế giới coi là không sống bằng lương mà sống bằng lậu”. Một phân tích quá hay, quá đúng với thực tế.
Và cũng tin chắc rằng, cho dù không trả lương cho người giữ chức vụ lãnh đạo các công ty, tập đoàn DNNN, thì người ta vẫn tranh nhau, vẫn đấu đá đến cùng để nhận các chức vụ đó. Sự thực này không thể chối cãi, và chính nó nói lên một sự thật khác: “lậu mới cao”.
Không chỉ đối với chủ tịch, tổng giám đốc các tập đoàn kinh tế, nhiều chức vụ lãnh đạo khác, cho dù lương thấp và kể cả không có lương, người ta vẫn tranh nhau để làm. Bởi vì đơn giản một điều, người ta sống và làm giàu không phải bằng lương.
Lương 60 – 70 triệu đồng/tháng không có gì là cao đối với một chuyên gia, bởi vì đơn giản họ là một chuyên gia. Những người có trình độ chuyên môn và năng lực cao làm việc cho các công ty nước ngoài đều nhận mức lương như vậy hoặc hơn.
Các chủ tịch tập đoàn kinh tế Việt Nam lương tương đương trên dưới 3.000 USD/tháng xem ra còn quá bèo, chưa tương xứng với vị trí, trách nhiệm và công việc của họ. Ai đó cứ lấy lương của công nhân, công chức bình thường để so sánh với lương của các vị này rồi cho rằng cao là không công bằng.
Lương của Chủ tịch Tập đoàn Dầu khí mà chỉ trên 65 triệu đồng, Chủ tịch HĐTV Tập đoàn Điện lực chỉ hơn 61 triệu đồng… là quá thấp. Cho nên, lãnh đạo các tập đoàn đều kêu than khó sống là đúng. Với địa vị xã hội như họ, làm sao có thể chi tiêu cho bản thân và gia đình chỉ với 60 – 70 triệu đồng trong một tháng. Thật là một chính sách lương rất không công bằng.
Theo chuyên gia kinh tế Lê Đăng Doanh, đúng ra, lương của họ phải đạt khoảng 200 – 300 triệu đồng/tháng.
Lương thấp, khó sống, không công bằng, nhưng có một điều rất lạ, là người ta tranh nhau để nhận cái chức vụ lương thấp và bị đối xử đầy bất công đó. Để lên được chức giám đốc thôi chứ chưa nói đến các chức vụ tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn các DNNN hoàn toàn không đơn giản, có người phải tranh giành, đấu đá, thậm chí chạy chọt. Vậy thì vì cái gì? Không vì tiền thì vì cống hiến, vì hy sinh cho đất nước ư?
Chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi tin, kể cả khi hạ lương “cứng” của họ xuống 10 – 20 triệu đồng/tháng thì cũng sẽ không có ông giám đốc tập đoàn nào xin từ chức đi làm việc khác để có mức lương xứng đáng hơn. Bởi không phải ngẫu nhiên, cách tính lương của ta bị coi là chả giống ai và người Việt Nam bị thế giới coi là không sống bằng lương mà sống bằng lậu”. Một phân tích quá hay, quá đúng với thực tế.
Và cũng tin chắc rằng, cho dù không trả lương cho người giữ chức vụ lãnh đạo các công ty, tập đoàn DNNN, thì người ta vẫn tranh nhau, vẫn đấu đá đến cùng để nhận các chức vụ đó. Sự thực này không thể chối cãi, và chính nó nói lên một sự thật khác: “lậu mới cao”.
Không chỉ đối với chủ tịch, tổng giám đốc các tập đoàn kinh tế, nhiều chức vụ lãnh đạo khác, cho dù lương thấp và kể cả không có lương, người ta vẫn tranh nhau để làm. Bởi vì đơn giản một điều, người ta sống và làm giàu không phải bằng lương.
Đăng nhận xét